Có những ngày nặng trĩu nỗi cô đơn,
Chẳng biết làm gì hơn ngoài ngồi buồn một chỗ.
Một mình lẻ loi giữa lòng thành phố,
Bỗng thấm thía biết bao sự hữu hạn cuộc đời.
Những tháng ngày vô vị cứ thế trôi,
Không tìm được chốn nào giấu niềm vui sau cánh cửa.
Mọi thứ mình làm dường như vô nghĩa,
Là cuộc sống hay mình tẻ nhạt quá đây?
Cần đâu đó một người nắm lấy bàn tay,
Khe khẽ bảo: "Cuộc đời này vui lắm!
Tuổi thanh xuân tuyệt vời, nhưng rất ngắn,
Hãy cùng nhau tận hưởng kẻo lỡ thì..."
Người dịu dàng, lẳng lặng kéo mình đi,
Cho mình thấy những gì mình ao ước.
Người thì thầm mình nghe những bài ca thân thuộc,
Để chợt thấy an yên, nở một nụ cười hiền.
Muốn gục xuống bên người trong một góc quán quen,
Để mặc sức thở than những nỗi niềm trong cuộc sống.
Rồi những ngày thấy trong tim chỉ toàn là khoảng trống,
Sẽ gọi cho người để bỏ hết và trốn chạy cùng nhau...
Làm thế nào để biết người đang ở nơi đâu?
#DuPhong